Bởi anh ta sẽ không bao giờ thay đổi đâu, rồi anh ta sẽ lần thứ hai bỏ bạn mà đi thôi. Đối với một kẻ phản bội thì thứ dành cho anh ta thích đáng nhất chính là chiếc vé một chiều vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời bạn, không bao giờ có cơ hội quay trở lại. Vì yêu mà bỏ qua khuyết điểm chí mạng ở đàn ông Với sự tiến bộ của khoa học công nghệ, liệu một ngày nào đó con người có thể sống trẻ mãi không già hay có thể được hồi sinh từ cõi chết hay không? Tất nhiên, đi trên một con đường mới bao giờ cũng khó khăn hơn, nhưng bù lại nó đem lại giá trị lớn hơn nhiều so với mọi tiền bạc, địa vị… Mọi người xung quanh có thể sẽ không hiểu vì sao bạn lại làm thế nhưng đừng bận tâm, họ không sống cuộc đời bạn. 6. Và chưa bao giờ trong cùng một thời điểm mà có hơn 7 người thuê nhà - tức luôn có ít nhất ba nhà không có người thuê. Trong tình hình kinh tế bi đát hiện nay, e rằng thu khó bù chi, nghĩ đến lợi nhuận đã là chuyện mê sảng, nói gì đến chuyện lợi nhuận 100.000 USD mỗi năm. II. Bài văn mẫu Kể một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và nhớ mãi. 1. Kể một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và nhớ mãi, mẫu số 1: Tôi có một người bạn đã chơi với nhau từ thời ấu thơ đó là Phương, chúng tôi lớn lên Fast Money. Lời bài hát Bài Hát Người Đi Xa Mãi Ca Sĩ Bằng Kiều Thể Loại Lời Bài Hát Nhạc Trẻ Người yêu ơi sẽ đến lúc duyên tình ta chia đôi đường Dù hôm nay ôm em trong vòng tay nhưng tiếng lòng cũng nhạt phai Bài ca ngày nào anh viết cho tình mình, giờ đây lòng anh đớn đau. Người ơi cuộc tình anh đã trao về người là mãi mãi suốt đời ta Người đi xa mãi trọn đời chẳng đến bên tôi Người đi xa mãi sương sớm phai mờ dấu chân Người như cơn gió trọn đời tìm chốn xa xôi Từ nay tôi sẽ quên hết đi ngày tháng trôi Này người yêu dấu tình mình còn nhớ hay quên Tình yêu nay đã như lá rơi chiều gió thu …tràn về Nhẹ bàn chân em quên anh đi về nơi, nơi chân trời lắm buồn vui Và từ đây trong con tim lạnh giá, Anh mơ về bóng hình xưa Ngày qua chỉ còn đêm với đêm lạnh lùng. Và nhớ người không nhớ ta Bài ca chợt run trên nét môi ngại ngùng, Chờ mưa đến em về bên Người đi xa mãi trọn đời chẳng đến bên tôi Người đi xa mãi sương sớm phai mờ dấu chân Người như cơn gió trọn đời tìm chốn xa xôi Từ nay tôi sẽ quên hết đi ngày tháng trôi Này người yêu dấu tình mình còn nhớ hay quên Tình yêu nay đã như lá rơi chiều gió thu …tràn về Đăng bởiNghi Nguyễn Chia sẻ Phản hồi Báo xấu8 Lượt xem23/03/2022Không được đăng tải lại nội dung khi chưa có sự cho phép của nhà sáng tạoAnime 2D Hay 0 Người theo dõi 234 Videos Chiều nay một mình bước trên con đường ồn ào và tấp nập. Tôi chợt thảng thốt hắn, hắn đó chăng. Chiếc xe vụt qua thật nhanh, tôi mỉm cười thật nhẹ. Làm sao có thể chứ! Tôi vẫn bước, dòng người vẫn tấp nập… Ngang tàng, thông minh, lạnh lùng và kiêu ngạo - đó là tính cách của hắn. Giá như tôi học giỏi bằng một nửa của hắn. Giá như tôi là một cô bé tinh nghịch và vui tươi. Hắn lạnh lùng ư? Tôi chẳng kém. Tôi không bao giờ cười đùa với hắn như các bạn khác trong lớp. Hắn là một trong những học sinh giỏi nhất của trường và được nhiều người mến mộ. Tôi chẳng quan tâm đến điều đó, tôi ghét cái vẻ mặt kiêu ngạo của hắn. Tôi bình thường không nổi bật. Các bạn nữ trong khối thường kể chuyện về hắn với một sự yêu thích và mến mộ. Họ không biết rằng ngày nào lên lớp tôi cũng phải ngồi gần “tảng băng”, dùng chung sách, thước kẻ hay bất cứ vật dụng gì liên quan. Đôi khi tôi hơi khó chịu như thể rằng nhiệm vụ của tôi là phải mang tất cả những thứ cần thiết cho buổi học của hắn. Nhưng tôi thua hắn một điểm đó là những lúc không hiểu bài, phải nhờ hắn giảng giải, nghĩ thế nên đành nhượng bộ. Cây thước rớt, tôi và hắn cùng lúc cúi xuống nhặt, nhưng xa quá tầm tay. Tôi lạnh lùng để lát tui nhặt. Có lần kiểm tra, cả hai đều dùng thước gấp, tôi đã bẻ đôi cây thước, hắn một nửa, tôi một nửa. Giọng hắn lạnh buồn sao lại nỡ bẻ đôi cây thước. Tôi tròn mắt nhìn hắn, thật khó hiểu…! Có lần, hắn đánh nhau với băng nhóm nào đó, công an tóm cổ giao cho nhà trường. Cô hiệu trưởng gọi hắn lên văn phòng bắt viết bản kiểm điểm, bản tường trình. Hắn ngồi lặng im, trầm tư và có vẻ nghĩ ngợi. Tôi quay sang, lạnh lùng - Sao vậy? - Đánh nhau, bị viết bản kiểm điểm, nhưng chẳng biết viết sao. - Đánh nhau được thì viết được, đánh sao viết vậy. Tôi nhìn hắn đầy khiêu khích. Tự nhiên, tôi thấy một nỗi buồn tràn ngập ánh mắt hắn, sự lạnh lùng và kiêu ngạo thường ngày biến mất, thay vào đó là một ánh mắt mênh mang, ánh mắt đó không nhìn tôi nhưng làm tôi chới với. Tôi chợt thấy mình hơi vô tâm, trong phút chốc lại đắc ý với mọi chuyện xảy ra với hắn. Tôi quay sang nhẹ nhàng hơn như để chuộc lỗi - Chỉ một mình cậu đánh nhau với cả băng nhóm ư? - Không, nhiều đứa, nhưng chỉ mình bị tóm cổ thôi, may mà nhóm bạn mình chạy thoát được. - Sao không khai hết cho nhẹ tội? Hắn nhìn tôi rồi mỉm cười như thể rằng tôi là một kẻ mải chơi lạc vào vũ trụ. - Ngốc, luật là không được khai đồng bọn, chỉ tên nào bị bắt thì nhận tội thôi, hiểu chưa? - Thì mình có đánh nhau đâu mà biết- tôi mở to mắt- hay cậu chỉ nói sơ qua thôi, cô hiệu trưởng không bắt tội và làm lớn chuyện đâu. - Sao biết? - Thì mình đoán thế, cô rất thương cậu và vì mẹ cậu là giáo viên trong trường nữa. - Chuyện đó thì liên quan gì trong này - hắn lạnh lùng. - Thế thì mặc cậu - tôi hơi bực bội. Cả lớp vẫn nghe giảng. Ngoài cửa sổ, những tán bàng đưa nhẹ theo gió. Tôi và hắn rơi vào khoảng lặng. Tan học, tôi đợi hắn nơi cầu thang để hỏi xem hắn đã nghĩ ra được cách viết chưa. Chờ mãi, lớp đã về hết, sân trường vắng lặng. Tôi trở lại lớp, hắn vẫn ngồi đó úp mặt xuống bàn, tự nhiên tôi thấy hơi thương hắn. Hắn đang phải đối diện với nỗi lo lắng, nếu như bố mẹ hắn biết…. Tại sao tôi phải ghét hắn trong khi hắn vẫn là người bạn tốt của tôi. - Cậu chưa về sao? - Tôi hỏi, hắn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên và chưa kịp nói gì. - Xin lỗi, nhưng mình chẳng biết làm sao để giúp cậu bây giờ, thật ra mình không đến nỗi vô tâm như cậu nghĩ đâu, mình thề đấy. Hắn nhìn tôi, như chợt hiểu ra rồi mỉm cười - một nụ cười tuyệt đẹp. - Trông cậu kìa, ngốc quá, mình có làm sao đâu. - Thật chứ? - Thật. Tự nhiên tôi cũng nực cười với chính bản thân mình, thật ngốc nghếch. Hai chúng tôi nhìn nhau rồi cười vang phá tan không gian tĩnh mịch của buổi trưa mùa hạ. Ngôi trường vắng. Chỉ còn sân trường đầy nắng. Gió thổi làm cho những trái bàng vàng ươm trên cành rơi xuống lăn lóc. Chúng tôi đi chung một con đường nhưng ra tới cổng trường . Hắn một hướng. Tôi một hướng. Cây phượng rực lửa nơi cổng trường đứng lại. Mùa thi sắp đến. Tôi lo lắng. Tôi nao lòng. Hai ngày thi tốt nghiệp trôi qua, tôi làm bài tạm được. Tôi tin hắn làm được. Trời mưa tầm tã, nước ngập cả sân trường. Gió lạnh. Chỉ còn một ngày thi nữa là kết thúc thời phổ thông và chúng tôi sẽ bước sang một con đường mới, một cuộc sống mới. Tôi vẫn chưa gặp hắn vì thi khác phòng. Thế rồi những cơn mưa đầu mùa cũng dứt. Trời sáng trong, quang đãng và mát mẻ. Từng lượt người ùa nhau ra về mang theo sự vui mừng, niềm tiếc nuối, hy vọng và thất vọng. Sân trường chỉ còn lơ thơ những giọt nước mưa đọng lại trên lá, gió thổi rơi lả tả. Tôi cùng với mấy người bạn cùng bàn luận đề thi. Bọn chúng giục Thôi, về thôi. Tất cả đã qua! Tôi vẫn chưa muốn về! Sân trường vắng lặng. Có cái gì đó níu giữ tôi chăng? Tôi vẫn chưa gặp hắn! Tôi cũng bước về cùng mấy người bạn, chợt tôi cảm nhận một ánh mắt nào đó thật thân quen, ánh mắt đó ngập tràn nỗi buồn và đã từng làm tôi chới với đang ở đâu đây dõi theo bước chân tôi. Tôi vẫn bước. Tôi không quay lại. Tháng sáu, trên đường đi, phượng rực như lửa. Chúng tôi vẫn nói, vẫn cười, vẫn buồn vì phải tạm biệt một thời áo trắng - cái thời đẹp nhất của đời người. Trong lòng chúng tôi lúc ấy ai cũng có nỗi niềm riêng nhưng có một điểm chung là lo lắng cho kỳ thi đại học. Từng làn gió thổi làm lá cây cổ thụ hai bên đường reo rào rạt. Đằng xa, dãy núi Takou* xanh ngắt nằm phẳng lặng, mây trắng toát cả một vùng trời. Chúng tôi cứ đi về phía trước dù biết rằng ngày mai con đường chúng tôi đi sẽ không bằng phẳng. Ngày mai và mãi mãi tôi sẽ không còn đến lớp học thân thương và ngồi vào nơi quen thuộc nữa. Ngày mai, tôi sẽ ngồi ở một nơi khác, một vị trí khác và chỗ ngồi bên tôi không còn … hắn nữa. Tôi đã đánh mất món quà trong sáng nhất của tuổi mười tám - khi tôi bẻ đôi cây thước. Tôi nhận ra điều đó khi hiểu điều hắn nói. Dạo này, những cơn mưa đầu mùa thường kéo về bất chợt giăng khắp cả phố phường làm tôi nhớ đến những cơn mưa đầu mùa năm ấy. Để rồi bây giờ, những lúc lang thang trên đường phố - lang thang trong cuộc đời vô tình bắt gắp ánh mắt và nụ cười nào đó hơi giống hắn là tôi lại thảng thốt, mênh mang và tiếc nuối mà chính tôi cũng không hiểu vì sao? Nhưng tôi chắc rằng, những cơn mưa đầu mùa năm ấy sẽ không bao giờ trở lại. * Núi Takou thuộc huyện Hàm Thuận Nam, tỉnh Bình Thuận. Hải Dương Đặng Cuộc thi Viết cho tuổi học trò’ Cuộc thi nhằm giúp các bạn trẻ chia sẻ những câu chuyện về tuổi học trò, vui hoặc buồn, khiến bạn bật cười hay muốn khóc khi nghĩ đến. Nhưng đó là nơi cất giữ một phần con người bạn, là cuốn cẩm nang đúc kết những bài học sẽ theo suốt cả cuộc đời. Hãy chia sẻ với chúng tôi con người đó, câu chuyện đó của bạn hoặc những người xung quanh để những bài học của bạn sẽ trở thành của mọi người, để giúp cho ai đó còn đang chưa tìm được lối thoát sẽ nhận ra sự đồng cảm và niềm hy vọng vẫn tồn tại trong cuộc đời này và để tuổi học trò mãi mãi là những dấu ấn không quên trong mỗi chúng ta. Cuộc thi do FPT Polytechnic phối hợp với VnExpress và tổ chức. Xem thông tin chi tiết về cuộc thi và gửi bài tham dự tại đây Giờ người đi mãi mãi không bao giờ trở lại Còn lại mình tôi nỗi cô đơn càng vây kín Dù phương ấy em vui cùng ai Tình ta vẫn giữ cho mình em Một mình trong đêm bóng em bây giờ xa khuất. Dù mai xa nhau vẫn chôn sâu một mối tình Mộng tình đôi ta vẫn mang theo hình bóng đó Dù xa cách vẫn yêu mình em Một mình tôi bước đi lệ rơi Cuộc tình cho em sẽ không bao giờ đổi thay. Tình mình xưa đó có em và tôi Mình cùng bên nhau sống trong mộng mơ Thì ngày hôm nay sao em lặng bước ra đi phương nào hỡi em Tình mình nay đã cách xa thật xa Để mình anh mãi sống trong lẻ loi Tình này cho em sao em chẳng biết hay em hững hờ hỡi người. Tôi đã đi, tôi vẫn đi mãi biết bao giờ trở lạiSài Gòn ơi, sao em còn mãi trong tim tôiÔi những con đường ngày nào còn nghe lá rơiNụ cười còn tươi nét môiHay áo màu phai úa rồi?Tôi đã đi, tôi vẫn đi mãi biết bao giờ trở lạiHỏi lòng nhau cơn mưa nào xóa đi thương đauBao tháng năm dài miệt mài đời như khói sươngNghìn trùng dòng sông vấn vươngĐể nhớ thương lệ mắt buồnTôi vẫn mơ thành phố cũ lối xưa đi vềDù hồn nghe tái tê, tìm đâu thấy những cơn mộng mêMột ngày nào đó như cánh chim bạt gióCó nghe mùa thu qua xót xa tình phôi phaTôi vẫn tin, tôi vẫn tin mãi sẽ có ngày trở lạiĐể cùng em rong chơi tìm những cánh sao rơiCho tiếng hát buồn ngày nào nhịp vang phố vuiNụ cười về trên nét môiHạnh phúc tôi, một góc trờiHow to Format LyricsType out all lyrics, even repeating song parts like the chorusLyrics should be broken down into individual linesUse section headers above different song parts like [Verse], [Chorus], italics lyric and bold lyric to distinguish between different vocalists in the same song partIf you don’t understand a lyric, use [?]To learn more, check out our transcription guide or visit our transcribers forum

giờ người đi mãi mãi không bao giờ trở lại